tổ quốc không gian
Chiều chiều tan trường chờ nhau về,
Hồn nhiên chưa biết yêu là chi.
Thương em, thương yêu nhiều lắm,
Thương dáng ngọc, chân ngà, mắt nai tơ.
Rồi như thế bổng nhiên mình lớn,
Tuổi dậy thì đến quá bất ngờ.
Em đẹp như một nụ hồng,
Anh đại bàng trấn tổ quốc không gian.
Đêm ngày các anh tung cánh sắt,
Để cho đô thị được bình yên.
Quyết chí bảo quốc phò dân,
Tiếu ngạo không gian, vì dân vì nước.
Em ra phi trường trông anh về,
Lo âu, em cầu nguyện cho anh.
Em biết yêu anh là khổ,
Làm vợ lính, dù nghèo khổ vẫn cam.
Cho đến một ngày giông bảo đến,
Cánh chim bằng gãy cánh đêm đen.
Không gian đại bàng bọc thây,
Vành tang quả phụ, vơi đầy lệ thương.
Thôi từ đây tình mình dang dở,
Duyên nợ này chỉ chừng nấy thôi.
Tình mình như cuộc bể dâu,
Mộng ước đó giờ còn đâu mà chờ.
Bài này đã được xem 156 lần
|
Người đăng:
|
TruHuyLe
|
|
|