Poem logo
Poem logo

mồ côi mẹ

Tác giả: Lê Huy Trứ
Ngày Má đi sanh, xế trưa nắng chiều,
Bảy đứa con thơ quây quần bên Má.
Giây phút cuối, Má đút các con ăn,
Nhìn con dại, Má thỏ thẻ dặn dò.
*
Má đi sanh em, các con đi cine,
Ba làm về, nói Má đi uốn tóc.
Ăn cơm xong, mới nói cho Ba hay,
Nhìn đàn con trìu mến, mắt Má buồn.
*
Má ngồi trên xe, tôi chạy ra nhìn,
Tôi nôn nao, lòng nóng nảy không an.
Má con nhìn nhau, bịn rịn lần cuối,
Đâu có ngờ, từ đó kiếp mồ côi.

*
Trong bửa ăn chiều, Ba hỏi Má đâu?
Bầy con dại khờ, vâng lời dấu Ba.
Đâu ngờ, Má băng huyết, kiệt sức tàn,
Má cố ‘nuối,’ chờ gặp tôi trăn trối.
*
Tôi không tới kịp, nghe Má dặn dò,
Ba vào, Má đã nhắm mắt xuôi tay.
Tang mẹ, cha con gậy vông mũ mấn,
Áo xô gai, cả nhà khóc lạy đưa.
*
Bầy con thơ dại, không Má chở che,
Từ đó, hẩm hiu, cay đắng, tủi hờn.
Tôi ân hận, chưa nghe lời Má trối,
Cuối đời, không nghe, cũng biết, cũng hay.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm