tan vỡ niềm đau
Mưa phùn nồm ẩm, gió lạnh bạt ngàn,
Bốn mươi chin năm, Xuân chưa từng về.
Hồn quê phảng phất chạnh lòng nhớ thương,
Giao thừa, ai góp nhặt ước thề xưa?
Hàng cây sầu Đông trơ trọi dưới mưa,
Tháng Chạp giá lạnh, Tết Xuân vừa sang.
Trước cửa nhà thiếu vắng cành mai,
Sầu buông nỗi nhớ tiếng đàn cô đơn.
Giao thừa, giấc ngủ mộng mị chập chờn,
Mùng một, dầm mưa đi nhặt tơ trời.
Mùng hai, ai đến thăm ai mà chờ,
Mùng ba, Tết cởi mây bay Tết về.
Đêm Xuân lang thang, áo gấm dạ hành,
Mang áo lóng lánh, mang hồn nát tan.
Hoa Soan thềm cũ, tìm nhau nơi nào,
Giật mình tỉnh ngộ, tình yêu cuối đời.
Mùa Xuân nương gió, theo mây lên ngàn,
Dầm sương giải nắng, áo vàng mùa xuân.
Tết đến đi, Xuân cũng sẽ qua đi,
Cỏ cây xanh tốt, rộn ràng nắng lên.
Ngày về theo cánh Hạt bay ngút ngàn,
Nhẹ nhàng buông xả, đắng cay đoạn trường.
Vô tri, vô giác, vô tâm, vô tình,
Bổng nhiên, tan vỡ niềm đau cuối đời.
Bài này đã được xem 298 lần
|
Người đăng:
|
TruHuyLe
|
|
|