Poem logo
Poem logo

khóc thầm câu chuyện trần gian

Tác giả: Thiên Ân
KHÓC THẦM CÂU CHUYỆN TRẦN GIAN
Trần gian mấy kẻ hiểu mình ?
Ai còn đắp mộng nguyên trinh đất trời ?
Đọt sầu dĩ vãng kém tươi
Sống chi hời hợt, gom lời gươm dao?

Trần gian ngồn ngộn thương đau
Nửa đêm gà gáy chiêm bao rụng giường
Màn đêm bàng bạc khói sương
Về đâu mái tóc người thương xa mờ ?

Trần gian nghìn vạn dại khờ
Buông ra câu nói bâng quơ quê mùa
Đạp câu nhân nghĩa xa đưa
Đổ xăng châm lửa, đốt dừa, đốt cau...

Trần gian bạc bẽo úa màu
Bứng đi gốc rễ ăn sâu đáy hồn
Vung tay ném đá hoàng hôn
Biển sâu biến hóa bãi cồn đìu hiu

Trần gian nhổ lá thương yêu
Đôi chân giẫm nát tiêu điều cỏ hoang
Cơn đau cày nát tâm can
Ngẩn ngơ, ôm chiếc lá vàng chia tay

Trần gian lượm lặt chua cay
Về đâu với nhánh sông dài " lưu ban" ?
Phất phơ vài sợi nắng vàng
Hợp tan, tan hợp cung đàn đứt dây
Ngày 6/3/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm