chẳng dại !
Chẳng dại !
Chẳng dại chi sỉ vả
Một thân cỏ mong manh.
Dẫu mép lá có ngạnh
Rách da ta vì xước.
Chẳng dại chi ngồi ước.
Một câu chuyện viển vông
Ngoài thế giới cộng đồng
Ngẩn ngơ thật có không
Chẳng dại chi bao đồng
Vào gia đình ai đó
Để một người nhăn nhó
Làm khó chính mình thôi
Chẳng dại chi để trôi
Vào những việc vô bổ
Để sau đó bảo lỗ
Là làm khổ mình thôi
Chẳng dại chi tranh ngôi
Khi chỗ đứng có rồi
Tranh chi cũng là tồi
Khi ta đang bình thản
Chẳng dại chi chán nản
Bởi lời cản vu vơ
Khi họ biết mù mờ
Ta ngoảnh đi nhanh chóng
Chẳng dại chi nhìn bóng
Giàu vị ngọng ta thôi
Ta đã không vậy rồi
Nghe thấy nhiều xạo ảo
Ta như cây cỏ thảo
Nên chẳng dại ước ao... CH2