những nẻo đường quê tôi.
Những Nẻo Đường quê tôi.
Tôi đã đi
Từ làng quê Xá Thị (TB)
Ra tới tận biển Đông.
Ngắm trời ngắm đất, ngắm biển xanh.
Rồi dừng lại cuối đường Xuân Lộc.
Nhìn núi rừng, đất đỏ hoang vu,
Nơi người bảo, khỉ ho cò gáy,
Dân đi cư, tìm đến dựng nhà.
Từ nơi đây, tôi vào trường học,
Nhìn mặt chữ, đôi mắt nổ hoa.
*
**
Ngày mới lớn,
Tôi đã đi qua,
Sài Gòn, Long Xuyên,
Cần Thơ rồi Châu Đốc,
Tôi dừng lại bên những cánh đồng,
Nhìn thảm xanh uốn mình trong nắng,
Với ánh vàng vươn tới trời xa.
Đẹp làm sao nắng hòa lúa mới,
Nuôi dân ta gạo trắng bốn mùa.
Từ nơi đây,
Tôi đã thấy,
Cô gái miền tây, hiền hòa trong nắng.
Chiếc áo bà ba làm dáng cho đời.
Kìa vành nón che nghiêng mái tóc,
Cho nụ cười tươi thắm đồng xanh.
*
**
Tôi đã đến,
cao nguyên Đà Lạt,
Nơi ngàn năm rừng đổ sương mờ.
Nơi bao người hẹn hò, đính ước,
Kìa chàng trai vì nước hiên ngang.
Anh về đây trên vai mộng ước,
Đem thanh bình cho đất nước Nam.
Cho ngày mai hoa Vàng rực rỡ,
Mừng nước Việt khúc khải hoan ca.
Rồi tôi đi, tới miền sỏi đá,
Nơi tiếng gà thao thức sớm hôm.
Nơi lửa đỏ còn gào binh lửa,
Cho ngọn cờ bay vút trên cao.
Kìa cổ thành với bao năm tháng,
Vẫn còn đây bóng dáng đêm trăng.
Với con đường vào ra khép mở.
Cho người đi thương nhớ đợi chờ.
*
* *
Tôi đã đến
bên bờ giới tuyến,
Nơi đất Việt ghi dấu cách ngăn!
Nhìn dòng sông dâng trào nước mắt,
Ơi quê ta, sao mãi thương đau.
Hết họa Tây, nay Tàu lấp ló,
Để giang sơn tắm máu nhiều đời.
Bắc với nam đua tài hai lối,
Nam vun trồng Độc Lập Tự Do.
Bắt triệt tiêu Ấm No Hạnh Phúc,
Nam mơ ước đón rước Hòa Bình.
Bắc lại mở đao binh nhuốm máu,
Cho quê tôi máu chảy chẳng ngừng.
*
**
Đây dòng sông phân ranh Bến Hải.
Tôi dừng lại, nước mắt rưng rưng.
Nhìn bên kia, tim lòng nghẹn đắng,
Mảnh cờ hồng chất ngất khổ đau.
Mới hôm nào mài dao đấu tố,
Nay hét hò, kèn trống binh đao.
Cho dân Việt nghẹn ngào than khóc,
Tạo cho đời tang tóc bể dâu.
Phần đất bắc, khóc than bằng máu.
Máu của người, từ mùa đấu tố,
Nay lại chảy, vì lũ thờ Tầu.
Đến bao giờ họ biết ăn năn?
*
**
Nhìn về nam,
Đất nước chuyển mình.
Người đan tay kết đời sống mới,
Cho đất cằn, sỏi đá nở hoa.
Người chung tay cho ngày mới đến,
Sẽ không còn nam bắc phân tranh.
Kìa con sông đôi chiều, đôi ngả,
Tội cho người hai ngã phân ly.
Đường phương Nam có dòng nước ấm,
Đất phía bắc hoang lạnh máu người!
Bởi một ngày,
nhiều thay đổi đến.
Cha say rưọu,
Con bán giang sơn!
Đón Tàu vào gọi là cứu nước,
Giết dân Việt lại bảo chia cơm!
Bảo Giang
Bài này đã được xem 190 lần
|
Người đăng:
|
Bảo Giang
|
|
|