lão già
Xuân xanh giờ đã luống màu,
Hương xưa giờ đã nhạt màu khói sương.
Tuổi già chợt đến không ngờ,
Thoáng chốc tóc đã bất ngờ trắng phau.
Tưởng già là được thảnh thơi,
Đâu ngờ, già vẫn chơi vơi với đời.
Mà đời vẫn lắm gian truân,
Mắt mờ gối mõi vẫn sân si đời.
Sáng đi chiều về kiếp cỏ cây,
Cái nợ kiếp người phải trả vay.
Tưởng chỉ luân hồi chơi chốc lát,
Đâu ngờ vay trã kiếp chúng sinh.
Tiểu sử ta cóc ngồi đáy giếng,
Ngẩng đầu lên vũ trụ bằng vung.
Trí thần thông trùm trời phật,
Cậu ông trời bị cháu đày giếng sâu.
Bài này đã được xem 117 lần
|
Người đăng:
|
TruHuyLe
|
|
|