khó quên đâu nửa nụ cười
NGƯỜI đã bước vào đời rất nhẹ
TRAO yêu thương , rồi khẽ xa rời
CÓ hay tình bổng nổi trôi
NỬA chừng xuân, đẻ rối bời tâm can?!
NỤ hồng đó, riêng dành dấu ái
CƯỜI với người ,tê tái lòng đau
MÀ tim héo úa âu sầu
TA tìm quên lãng, quên câu hẹn thề
MẤT bao năm để không còn nhớ?!
CẢ trời thương, ai có hay chăng?
MỘT khi cắt nửa vầng trăng
ĐỜI em ví tựa sao băng xuống trần
ĐỂ luyến tiếc nụ cười vương vấn
QUÊN được đâu? hương phấn rã rời
NGƯỜI TRAO CÓ NƯA NỤ CƯỜI
MÀ TA MẤT CẢ MỘT ĐỜI ĐỂ QUÊN