bục giảng ngày xưa
BỤC GIẢNG NGÀY XƯA
Bục giảng ngày xưa văng vẳng tiếng em
Bây giờ vắng xa bốn mùa luyến tiếc
Bụi phấn thôi rơi rã rời da diết
Máy chiếu lờ mờ, nét chữ ngả nghiêng
Bục giảng ngày xưa e ấp tơ duyên
Chút thẹn thùng mồn một đôi môi đẹp
Anh trộm nhìn nhau một trời mở khép
Rung động đầu đời ươm mộng ngẩn ngơ
Bục giảng ngày xưa thêu dệt bài thơ
Mài giũa ngôn từ hoa thơm , cỏ lạ
Em có duyên ngầm tơ non nhành lá
Hớp hồn anh mê tiết dạy, mê người
Bục giảng ngày xưa lơ lửng tiếng cười
Lớp học đìu hiu giăng sầu dĩ vãng
Giáo án mở ra một vùng lãng mạn
Một mình anh bỗng canh cánh giật mình
Bục giảng ngày xưa âu yếm còn in
Ngẩn ngơ lá cành, mong manh sương khói
Ghét và thương cũng cần nhau câu nói
Xa xôi người, ta lạnh lẽo trăm năm
Bục giảng ngày xưa một thoáng xa xăm
Bụi trần ai mấy ai ngồi đong đếm ?
Anh trở về ôm vần thơ kỉ niệm
Thuở tặng em và tặng cả cuộc đời
Ngày28/9/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )
Bài này đã được xem 108 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|