sương chiều!
Sương Chiều!
Mỗi ngày lá mỗi tả tơi
Thân ta tự thấy chơi vơi lòng buồn
Trước khi ta về với nguồn
Chắc chắn chỉ có nỗi buồn riêng ta....
Mỗi ngày người mỗi dần xa
Bớt dần niềm nở như là khi xưa
Mỗi ngày khi nắng khi mưa
Đời người ốm yếu dày thưa luân hồi
Chấp nhận từ giã thế thôi
Mọi thứ rệu rã, xệ rồi ngán ngây
Cuối cùng mọi thứ đều gầy
Gầy tình gầy nghĩa lắt lây bình thường
Mỗi ngày một nắng hai sương
Mỗi người đều có tơ vương riêng mình...
CH2