bốc hơi buồn!
Bốc hơi buồn!
Phải chăng cơ hội cuối cùng?
Đưa gạch cùng đá để chung tay vào
Công góp tuy chẳng là bao
Lại như nghĩa cử chênh chao của mình.
Phải chăng đó chính là tình?
Tùy công góp sức với hình thức chi
Còn ai cố lờ quay đi
Thông cảm cho họ cái vì nó cao
Phải chăng luôn sợ tốn hao?
Lòng tham là thứ tự đào mồ chôn
Vẫn thường luôn miệng khoe khôn
Đến khi việc tới, chuyên môn vặn vòi.
Phải chăng ta cũng hẹp hòi?
Nên bực với bõ mà coi nặng lời
Thôi đành đem bực ra phơi
Để cho cái bực bốc hơi hết buồn... CH2