tặng bác trọng
Mài kiếm mấy chục năm.
Nhìn lũ mọt ăn nằm,
Trên mồ hôi nước mắt.
Lòng quặn đau như cắt,
Quyết ra tay một lần.
Quyết định vì nhân dân,
Dựng lên lò lửa cháy.
Thanh lọc toàn bộ máy,
Dù vùng thấp vùng cao,
Không chỗ nào vùng cấm.
Lời Bác Hồ nồng ấm,
Muốn độc lập tự do,
Phải lo cho dân trước.
Muốn nước mình tiến bước,
Phải diệt hết quan tham.
Đã nói được phải làm,
Truy đến cùng lũ mọt.
Dù cho có chạy chọt,
Cũng đưa vào lò ngay.
Dù chúng đã trốn bay,
Cũng lôi về lò đốt.
Quan to cũng phải hốt,
Mặc họ là quan to.
Nếu ai nói rất lo,
Cho nước nhà đất Việt,
Lò dữ quá sẽ diệt,
Mất nhiệt huyết tiến lên.
Kinh tế chẳng được bền,
Là nước nhà suy yếu.
Nghĩ như thế là thiếu:
Cây phát triển mà sâu,
Phá hoại dần sẽ rỗng.
Rồi một ngày hụt hẫng,
Đổ sập xuống bùn lầy,
Mất kiểm soát trong tay,
Mới là nguy mất nước.
Nếu ai còn chùn bước,
Hãy suy nghĩ thiệt hơn,
Và ta cùng so chiếu,
Cả thời kỳ đốt than.
Kinh tế khỏi phải bàn,
GDP tăng vọt,
Nước lớn đến nịnh nọt,
Ký hợp tác ầm ầm.
Tính nhẩm ai cùng mâm:
Mỹ, Tàu, Nga, Hàn, Nhật …
Cả phương Tây phải gật,
Công nhận nước Việt ngầu.
Nước phải mạnh, phải giầu,
Mới có quyền độc lập.
Mạnh như hàng xóm Tập,
Cũng đến mời tham gia.
Vị thế Việt Nam ta,
Đã đến kỳ hưng thịnh.
Nói ra không phải nịnh,
Tư tưởng bác Trọng đâu,
Bác là ngọn cờ đầu,
Quyết diệt dần sâu mọt.
Để trái cây chín ngọt,
Dành tặng đến muôn dân.
Đang lúc rất là cần,
Người đốt lò vĩ đại,
Tim ta đau vụng dại,
Mất đi ngọn cờ đầu.
Có lẽ sẽ rất lâu,
Nỗi đau còn âm ỉ.
Bác hãy yên giấc nghỉ,
Và thưa với cụ Hồ.
Mọi việc giao chú Tô,
Vững con đường đã chọn.
Cán bộ chỉ là ngọn,
Dân mới là gốc cây.
Lời người dặn còn đây,
Toàn dân ghi nhớ mãi.