chán
Tác giả:
Nguyên Hữu
CHÁN. Buồn ơi rụng xuống ảm quê chiều. Mấy trận ta cười khỏa được nhiêu. Tửu cảnh chua môi rầu rĩ lắc. Trà đời chát miệng tái tê kêu. Moa về hứng giận mùa đương tháng. Ẻn lại vun thương bậu hóa kiều. Lụi ánh tà dương trầm...
|
chán..
Tác giả:
Nguyên Hữu
CHÁN. Đường về hẹp lối rồi ta. Tàu bay cánh mỏi chẳng qua gọi về. Đói lòng, phảng phất hương quê. Cồn cào riêng cõi mụ mê nhiều người. Thế thời dở khóc - dở cười. Qua ngày, đoạn tháng chẳng rời được đi. Cô-rô-na vẫn lùng,...
|
chào buổi sáng
Tác giả:
Nguyên Hữu
CHÀO BUỔI SÁNG. (Gieo vần ôm). Lưng chừng dốc núi. Một mầu xanh cây. Vướng một áng mây. Vỡ thành sương khói…. Xa nhìn giống cháy. Giữa mầu xanh cây. Gió quyện rung cây. Thành ra sương đấy…. Mơ ngủ quá vậy. Một chú thỏ...
|
cây già
Tác giả:
Nguyên Hữu
CÂY GIÀ. Cây già cằn cỗi bởi chờ mong. Ngóng trông năm tháng rối tơ lòng. Sóng xô đời đổ vô vàn khổ. Ủ rũ hoa trau nát cánh nhàu. Ôm lấy nỗi đau vò võ gió. Dưng dửng người qua mắt sỏi trơ. Thẫn thờ, thoang thoảng hương...
|
chán ngán
Tác giả:
Nguyên Hữu
CHÁN NGÁN. Giữa phồn hoa mà chẳng điều lưu luyến. Khi mầu hồng lạc chuyến với chúng ta. Cây cỏ dại lặng trong cánh đồng hoa. Chờ với đợi một ngày rời bỏ chốn... Dịch lại bùng khiến nhiều thân khốn đốn. Cô-rô-na sung...
|
chẳng đơn giản
Tác giả:
Nguyên Hữu
CHẲNG ĐƠN GIẢN. (Thủ vĩ ngâm). Em còn định nghĩa được tình yêu. Bởi thế gian khuôn mặt rất nhiều. Phép tính đơn sơ người bấm nhẩm. Ngôn từ sắc sảo họ buông chiêu. Đi tìm ẩn số trong mưa bão. Lại kiếm hoài nghi giữa nắng...
|
chạnh lòng
Tác giả:
Nguyên Hữu
Mùng hai tháng chín lặng ai không? Một bóng riêng mang tủi rứa phòng. Phía đó vui thay chàng nịnh ả. Nơi kia thích thế vợ nũng chồng. Hờn giăng bến cũ bồng con nhỏ. Hận phủ đò xa bế trăng còng. Nuốt ngược vào tim mình cố...
|
chàng ấy vẽ thơ nên đã trộm nhìn
Tác giả:
Nguyên Hữu
Chàng kia khát chị với em rồi. Ấy thế cho rằng mộng mị môi. Vẽ họa điều chi mà chẳng nét. Làm thơ có phải lấy đâu hồi. Nên là để ý không thì sợ…. Đã vậy canh chừng nhỡ bị hôi…. Trộm sắc hay hương ôm cái chặt. Nhìn, a… bỏ...
|
chạnh quê
Tác giả:
Nguyên Hữu
Con đường lặng lẽ không ai viếng. Chẳng phải đêm mà đẹp cảnh phơi. Nắng gió dòng đời vui phố hội. Quê hờn biết chửa bớ ai ơi…. ++++++. Hàng cây mộng mị rơi con lá. Khóc lặng quê rồi áo rách tơi. Giấc ngủ - đông dài tê...
|
chẳng ai cho không ai
Tác giả:
Nguyên Hữu
Một mớ kêu. Nhiều thứ chuyện. Tôi thiện nguyện. Huyện kế bên. Tôi kiêm thêm. Tên bảo hiểm. Tranh thủ kiếm. Liếm mép cười. Chán thói đời. Phơi thật giả. Thực dụng quá. Chả thèm chơi. Chẳng dỗi hơi. Phơi mác tốt. Trong...
|