bồng bềnh trăng hồng
Trăng hồng bồng bềnh trên cao,
Tôi ngồi mơ bóng ai trao nỗi lòng.
Phương xa cũng ngắm trăng hồng,
Có người lặng lẽ nhớ mong như mình.
Không chung một chốn đất sinh,
Không chung cảnh sống, nhưng tình thấu nhau.
Người kia lòng sáng như sao,
Gửi qua ánh nguyệt ngọt ngào thiết tha.
Tôi yêu trăng, bởi vì ta
Gặp người tri kỷ trong làn ánh sương.
Dẫu đời muôn nẻo vô thường,
Cũng là tri ngộ giữa đường trần gian.
Trăng lên như một thiên nhan,
Tựa như ánh mắt dịu dàng phương xa.
Chia nhau một chút thật thà,
Chia nhau khoảnh khắc thiết tha cuộc đời.
Dẫu rằng chẳng thể chung đôi,
Tôi mang bóng nguyệt gọi người trong tim.
Đêm về trăng rọi im lìm,
Ngỡ như ai đó đang nhìn cùng tôi.