mở
hãy mở cho em những cánh cửa
từng gian im lặng của hai ta
căn nhà nhỏ sao mênh mông qúa
bóng tối mang trái tim đi xa
Có một chỗ nào cho em nghỉ
Vuốt duỗi thời gian của đợi mong
có một chỗ nào em ngồi xuông
chải lại đường ngôi như nhánh sông
từng gian từng gian im lìm đóng
tuổi xanh em đổi thẫm màu rêu
những cánh cửa mòn theo năm tháng
chìa khoá han dần theo tình yêu
tình hai ta như nhà cửa khép
như tranh tĩnh vật treo trên tường
ngàn năm tranh không lên tiếng nói
mở hộ em từng cánh cửa buồn
khi anh về gõ lên cánh cửa
tường chắc đã nghiêng mái nát rồi
em vẫn chờ anh sau cánh cửa
dọn sẵn cho anh một chỗ ngồi