Poem logo
Poem logo

bài thương ca. 2

Tác giả: Bảo Giang
Bài thương ca. 2




Đường chinh nhân mịt mờ gío núi,
Xác quân thù rữa thối dưới chân.
Ngày ta đi khung trời mở lối,
Bước anh về đất mới nở hoa.

Ôi mây nước chiều nao trở giấc,
Đưa ta về tìm bóng dáng xưa?
Ở nơi đó, còn nguyên tình cũ,
Có tháng năm, người vẫn đợi chờ.
*
**

Rồi Anh đi, Anh về đâu thế?
Người đi cho đất vạn thiên sầu,
Trên cao chết đứng vầng mây trắng,
Cõi thế trao nhau tấm khăn dài!

Giấc mộng ngàn đời, ôi sầu lắng.
Chí cả vào đời với mộ sâu.
Đất trời một ngày không thấy nắng.
Cho cả thế trần vạn nỗi đau!

Kìa nàng dâu bỗng thành góa phụ,
Bao nước mắt nhỏ xuống giữa nhà.
Cho lũ trẻ lạc đàn ngơ ngác,
Đứng nhìn trời chẳng biết vì sao.

Vì sao cho giữa đời lệ đổ,
Vì sao bia mộ ngập tang thương?
Rồi đón lấy mưa tuôn cát bụi,
Cho thế trần, ngàn nỗi xót xa.

Để nơi đây vết dài thương tích,
Gởi cho đời dấu lệ chẳng khô.
Cho người ở, một thời tàn héo,
Gọi nhau về đường vắng hôm xưa.

Anh còn nhớ, vượt rừng băng suối,
Vả ngửi mùi lúa mới trên nương?
Hay những chiều đàn vương tiếng hát,
Mong một ngày nắng ấm quê hương?

*
**

Nay xem ra tất cả xa vắng.
Chẳng tiếng cười, tiếng nói cho nhau.
Ôi cơn đau, trong ngày gặp gỡ,
Hẹn hò chi cho đắng nghẹn lời?

Ôi! mái tóc còn ôm khói súng,
Sao anh yêu, lặng lẽ không lời.
Và đôi mắt, chẳng nhìn trần thế,
Chẳng mỉm cười lần nữa hay sao?

Này là những người anh yêu mến,
Đây quán rượu binh lính đan tay.
Ta nâng ly chào ngày mới đến,
Ta cạn chén sau chiến trận dài.

Rồi mẹ gìa cho anh bú mớm,
Bên người cha, tóc sớm như sương.
Và còn đây, một đàn em dại,
Đứng bên nhau chờ áo mừng xuân.

Kìa cô em, tay nâng cành lá,
Như sẵn chờ, ngày hội tiến binh.
Ngân cho vang bài ca đất nước,
Hát cho đều những bước phong sương.

Để cho trong cõi xa xăm ấy,
Có tiếng quân ca đến ngàn đời.
Và có tình anh trên chiến địa,
Kìa ánh bình minh cất tiếng reo.

Đưa ta tới rừng cao nắng gío,
Đón anh lên đỉnh núi cheo leo.
Từ nơi đó, hát vang ngày mới,
Cho đất trời bước tới tương lai.

Ngày ta về sau lần tiến bước.
Đất rừng kia sẽ nhớ khôn nguôi.
Phần sông hồ khắc ghi từng bước,
Tên bao người đi trước năm xưa.

Cho trống khuya từ đây ngưng lại,
Cho đôi mắt, vui với lệ mừng,
Ôi dương thế, đường trần lắm mộng,
Mà người đi sao qúa vội vàng!
*
**

Này nước mắt hồn côi nhỏ xuống,
Đưa ta về trong cõi mênh mông.
Ở đó là đồng không hoang lạnh,
Hay rừng yêu với vạn tiếng ca.

Nay tất cả như là đã hết,
Hồn anh về sống với quê hương.
Ở đó là tình yêu tổ quốc,
Ở đó là tiếng gọi vì dân.

Cho một lần anh vào cuộc sống,
Rồi lớn lên trong bước quân hành.
Chỉ ước một mai khi trời sáng,
Non nước thanh bình với tiếng ca.

Cho rừng đêm mãi sau còn sáng,
Cho núi đồi về sống với ta.
Ở đó là ngàn năm nắng đợi.
Với mây nước hòa hợp bên nhau.

Kìa ngọn gío về ngang đất mới,
Cuốn đi theo lớp bụi dương trần.
Nó lau khô biết bao dòng lệ,
Đã nhỏ xuống khóc kẻ ra đi.

Mà thời gian chẳng khi ngừng lại,
Và người đi cũng chẳng trở về.
Bởi chiến trường ghi lời chinh phụ,
Rằng người đi, đi mãi chẳng về.

Cho ngàn năm bước theo vương vấn,
Cho đời người dang dở nửa vời.
Rồi lỡ cả đoạn đường phu phụ,
Và lỡ cả mộng ước non xanh.

*
**

Này khổ đau gởi người cô phụ,
Và con trẻ còn bế trên tay.
Hãy từng ngày bên nhau mà bước,
Cho vơi đầy định ước non cao.

Rồi ngày mai nắng hòa non nước,
Gío vút ngang bia mộ từng hồi.
Bao lớp bụi theo vào chốn vắng,
Cho dòng lệ vượt nắng trôi đi.

Ôi, mộ sâu, người về gối bóng,
Kẻ ở lại giữa sóng cô đơn.
Ôi, chinh phụ đêm trường gối lệ,
Khóc chinh phu gĩa biệt sơn hà.


Bảo Giang.
2/4/20

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm