thu hà nội
Tác giả:
Ngọc Thạch
Một buổi chiều vàng phai sắc thu. Hoàng hôn Hà nội nuốt sương mù. Bước chân chầm chậm đi trên phố. Mây thả buồn rơi, nhặt tiếng ru. Ta bước chân đi giữa thị thành. Khung trời bỗng hẹp, sắc không xanh. Đường cây trải...
|
thu nhớ
Tác giả:
Ngọc Thạch
Hoàng hôn sương phủ, khói xa mờ
Tiếng sáo vô tình lẫn tiếng tơ
Hàng cau ru gió đưa tàu nhẹ
Trăng nhớ thu xưa bóng thẫn thờ.
|
thu nuối tiếc
Tác giả:
Ngọc Thạch
Thu mưa đổ, giọt buồn rơi lã chã. Ta nhìn trời, qua mắt lá xa xăm. Bao tiếc nuối, phượng hồng… Ơi nắng Hạ! Trả về thu, lệ đẫm, nhớ thương thầm. Thu duyên nợ, nhuộm sắc vàng trên lá. Nay xa rồi, áo trắng...
|
thu khóc
Tác giả:
Ngọc Thạch
Thu, lệ, buồn,
rơi trong khói sương.
Ngõ hồn ai,
oán tiếng thu thương.
Gió thu thổi,
buốt, tình thu chết.
Say, khóc thu xưa
đã phũ phàng.
|
thu ru
Tác giả:
Ngọc Thạch
Thu nhẹ trở mình, lá rơi nghiêng. Trăng cong trăn trở nỗi niềm riêng. Gió đưa xao động làn sương mỏng. Khóm trúc bờ ao lả ngọn mềm. Lập lòe đom đóm rủ nhau chơi. Hoa cau trái vụ ngậm hương cười. Con quyên gọi bạn...
|
thu riêng
Tác giả:
Ngọc Thạch
Thu buồn nhuộm xám chân mây
Hình như ngọn gió heo may đã về.
Trăng nằm bên cuộc tỉnh mê
Ta quên mưa, đứng bên lề… lối xưa...
Riêng chung gì cũng lỗi mùa,
Gom tình thu, cất vào mưa đêm trường.
|
thu hờ
Tác giả:
Ngọc Thạch
Cạn ngày –Thu, gió heo may
Hanh vàng giọt nắng vương đầy lối xưa
Hương yêu, thầm đã vào mùa
Ta say nhặt khúc, tình hờ thiển nông
Nhớ em… chẳng thể dối lòng...
Ngọt ngào xin thả giữa dòng mơ trôi.
|
thu hạnh
Tác giả:
Ngọc Thạch
Thu dạ thuyền đình giang hợp lưu
Sương yên kiến nguyệt thủy hỗn diệu
Thế trà hương ái phi cửu lý
Hạnh thụ nhân tình nhãn vọng dao.
秋夜船停江合流
霜烟见月水浑耀
沏茶香爱飞九里
幸受人情眼望遥
黎玉石
|
thu mưa
Tác giả:
Ngọc Thạch
Thu mưa. Hôm nay trời lại thả mưa rơi! Ta biết về đâu trốn cuộc đời? Quán vắng nằm co, ly rượu nhạt. Nhìn đời ngán ngẩm lắm đời ơi! Mưa lạnh, gió lùa chênh chếch bay. Sân ga, cây lả mấy thân gầy. Có hai bà cụ đi...
|
thu- nỗi nhớ
Tác giả:
Ngọc Thạch
Chiều e lệ buồn gieo cây héo hắt. Gió nương mây, xa tít tắp chưa về. Anh- nỗi nhớ, ngập ngừng đưa câu hát. Và lặng người thả nổi khúc tình quê... Gió yêu hỡi ! Thu vươn dài nỗi nhớ. Giữa chiều phai ta nhặt nắng vàng...
|