vạt trăng hiền
Em khoác áo hoàng hôn
màu đỏ lá phong cháy rực góc hồn
là cho anh đó,
cho anh
trái mộng chín hườm
khép mở, đong đưa
em mang say đắm trong lòng
và nỗi nhớ trên vai
để những hôm mai
dưới bóng lá riêng, rất riêng
khát khao còn ăm ắp
Em mặc áo tơ trời
giữa không gian nhớ
và bình minh đỏ
hạt biển anh muộn màng
phủ lên em từng đợt sống
mơn man
bàng hoàng
em bước vào đêm anh
với cửa tim bỏ ngõ
tiếng hạc reo ấm gió
có vạt trăng mềm trải mướt thân cau
có vạt trăng hiền
xuyên
suốt đời nhau ...