men thơ ngày cũ
men thơ ngày xưa cũ
đã nhạt phai mất rồi
ngọc ngà thời quá khứ
chìm khuất miền xa xôi
các đền đài thành quách
vùi chôn cổ mộ tình
trăng non hờn quán khách
đổ xuống đời phiêu linh
trách ai câu đen trắng
hồn thơ tủi phận mình
lời hẹn thề sâu nặng
thuở nào giờ lặng thinh
men thơ ngày xưa ấy
thôi khâm liệm từ đây
con chữ đừng khắc khoải
vô tư theo tháng ngày…
Bài này đã được xem 80 lần
|
Người đăng:
|
Mây Tím
|
|
|