gió qua miền nhớ
Mây trôi lặng lẽ qua miền ký ức
Gió thoảng hờ hững giữa chốn chơi vơi
Ánh mắt ai từng gieo mộng rực ngời
Lời chưa nói hóa thành bao tiếc nuối
Tình chưa trao đã hóa thành xa xôi
Chỉ còn lại một lòng không thể đuổi
Trăng cuối thu lặng lẽ soi bờ vắng
Lá cuối mùa rơi nhẹ giữa hồn ai
Ta đứng đó, giữa muôn vàn khoảng lặng
Nghe tim mình thổn thức những u hoài
Người đi rồi, hương cũ còn vương mãi
Bóng hình xưa lẩn khuất giữa mây trời
Ta gom lại những mảnh tình vụn vỡ
Dệt thành thơ, gửi gió đến phương người
Chiều nghiêng bóng, nắng tàn trên lối nhỏ
Tiếng chim xa vọng lại giữa hư không
Một đời người, một lần yêu là đủ
Dẫu muộn màng, vẫn giữ trọn trong lòng
Thuở ấy ta ngây dại vì ánh mắt
Chỉ một lần mà nhớ suốt trăm năm
Giữa nhân gian, ai hay lòng đã mất
Vẫn mỉm cười, giấu lệ dưới trăng thâm
Bài này đã được xem 0 lần
|
Người đăng:
|
Lê Thành
|
|
|