tiếng việt - tiếng mẹ
Việt Ngữ
1.
Học Anh Văn rồi Hán Văn
Lục vốn Tiếng Việt đạt phần thâm sâu
Xài Ngoại Ngữ cho mưu cầu
Chuyên ngành, học thuật, làm dâu nước người
Tưởng rằng chừng đó thì thôi
Ngờ đâu Việt Ngữ trồi đầu tỉ tê:
"Rằng cô ơi, chớ có quên
Linh hồn cô với thuốc tiên nhiệm mầu
Vì rằng những lúc cô đau
Tiếng Mẹ đã giúp tan sầu trong thơ
Và chăng trong những giấc mơ
Cô thỏa thuê tỏ tâm tư sâu vời
Dù rằng hòa nhập xứ người
Tâm hồn cô vẫn chính người Việt Nam
Say mê cuồng ái vô vàn
Kho tàng truyện cổ, một làng văn thơ
Những lời hát, tiếng ầu ơ
Đã thấm máu thịt thuở thơ tới giờ
Lòng bơ vơ, nỗi đọa đày
Tiếng Người truyền tải đủ đầy bao nhiêu?
Nhịp chân vội vã lạnh teo
Dẫm lên ký ức, tưởng liều là xong
Ngày dài sầu úa trong lòng
Khác dị văn hóa, rỗng không tâm hồn
Và sau bao giấc sầu tuôn
Cô lặng trở lại muôn phần thêm yêu."
2.
Tiếng Mẹ thân ái cưng chiều
Vẫn xả láng, vẫn rất nhiều bao dung
Sứ mệnh cứu bệnh tâm hồn
Là nguồn dinh dưỡng nuôi con tới già
Là từ Thượng Đế món quà
Nhiệm màu, độ lượng chẳng xa kẻ rời
Lạc lõng ai cứ về chơi
Tiếng Mẹ vẫn đó ngời ngời thiết tha.