ngày không thơ
Ngày mới bắt đầu
vào buổi đêm
Vục thân
giữa đống
nệm chăn mềm
Cặp mắt
đẫn đờ
vì ngái ngủ
Cố chìm
vào mộng
để đắm quên
Nhưng rồi
bóng tối
bị
xé toang
Xác ma
miễn cưỡng
bước
ra màn
Diễn vai
chính, phụ
trong tan nát
Chết - sống,
buồn - vui,
nhục - vinh quang…
Người dậy sớm
vì lo lỡ làng
Lòng tôi
thuở thuở
đời đời tang
Dĩ nhiên căm ghét
ngày -
ánh sáng
Soi nhạo
lòng tôi
Ôi…
bẽ bàng!
Đêm dài
không nặn nổi
câu thơ
Những tiếng lòng xa
quá
mịt mờ
Vì trời đã
ép
từng hơi thở
Xuống lòng
đáy biển
trong
bâng quơ.
25.10.25