tịnh dưỡng
Đêm trong không trung
Quanh thành phố tiếng động cơ đều đều
24/7
Khoanh cửa sổ hé tối đa góc 30 độ
Gió mặc sức thổi tung
Những tranh treo không lồng khung.
Trong bóng tối ngó ra vùng sáng
Tôi không phải thú đêm
Chỉ là bịnh nhân trong lần tịnh dưỡng
Mượn ánh sáng rọi chiếu tâm hồn
Thấy guồng đời đều đặn, sao lòng mình ẩm ương.
Nhưng nhiều năm sau đây
Tôi sẽ thèm chết đi sống lại
Khoảnh khắc không tên này.
Như nhiều lần
Lén vọng ngưỡng
Niềm đơn độc của thuở hai mươi.