thời - gian về đâu? (thời - gian trong mắt...)
“Hai năm rồi…”
“Hai năm trôi về đâu?”
Nhắm mắt mở ra
Vẫn là ngày đầu ấy.
“Hai năm đó đã trôi về đâu?”
Tôi tra hỏi buổi chiều.
Chiều rời đi khinh bỉ.
“Nhưng!
Ai đó đã cắt đi khoảng đời tôi…
Trời ơi!”
Tiếng nức nở đứt đoạn –
N ứ
c
N
Ơ
?
“Có lẽ lỗi lập trình!”
?
#
!
Một chỉ dẫn hiện lên:
“TÌM BẾN THỜI GIAN.”
Và tôi vắt cổ chạy về hướng Tây,
bám vệt dương tàn,
tầm bến thời quang.
Bóng đêm giao ban,
gã cười ma quái.
Tôi cứ chạy.
“Có lẽ chỉ đâu đó quanh đây.
Rồi ta sẽ có lại khoảng thời đã mất.
Không chỉ hai,
có lẽ hai mươi hai năm?
Hay nhiều hơn thế nữa?”
Chín vì sao băng lạc đường,
đuối trên lòng đại dương.
Linh hồn cá mập cười vang:
“Chúng tôi đã mất 450 triệu năm loài người
vẫn chưa về bến ấy.”
Tôi không hay Trái Đất tròn.
Tôi vẫn chạy
từ Đông sang Tây,
từ Tây về lại Đông…
Đi tìm thời gian đã mất,
để rồi mất đi
thời - gian trong mắt.