ngại ngùng
Này cô bạn thân mến
Đã mười một rưỡi đêm
Phố xá ngủ êm đềm
Mà sao bạn còn thức
Phải căng còn ấm ức
Một chuyện gì đúng không
Muốn nghe bạn trải lòng
Để càng thêm hiểu bạn
Cứ tưởng đã chai sạn
Là sẽ chẳng thích ai
Bỗng hôm ấy cậu cười
Khiến tớ phải nghĩ lại
Ôi thật là tai hại
Đêm ngủ cứ tương tư
Ba giờ sáng còn thức
Thích thật rồi đấy ư
Mỗi giây phút suy tư
Là mỗi lần thấy ngốc
Cậu với tớ ấy ư
Như mâm son đũa mốc
Chẳng phải trong thoáng chốc
Mà lại thích được đâu
Thực ra đã từ lâu
Tớ thích thầm đằng ấy
Cậu là người hiếm thấy
Suốt mười tám năm nay
Có thể vui cả ngày
Bằng nụ cười của cậu
Tính tớ vốn hậu đậu
Nhưng được cái nhớ lâu
Cái mùi hương tóc ấy
Tớ chẳng quên được đậu