dòng đời nghiệt ngã
tôi ơi ! Đâu phải là tôi
cái-thằng-tôi của một thời quê xưa...
buổi sớm mơi nhập dòng xa lộ
rượt thời gian đuổi riết một ngày
không kịp ngắm bình minh rạng rỡ
mắt láo liêng nhìn ngó, chen lane
tay tráo trở ôm vòng tay lái
chân lọc lừa nhấp thắng tăng ga
lòng lương thiện làm sao tranh lại
cuộc bon chen giành giựt mỗi ngày
mỗi ngày qua là mỗi ngày qua
không cảm giác chẳng hề rung động
khi nhìn lại thấy mình bỗng lạ
một bản sao y hệt đám đông
mỗi ngày qua là mỗi lần xa
tôi mất sạch hồn quê ngày ấy !
ăn miếng cơm của người xa lạ
phải đành thôi ! Múa rối tối ngày !
tôi đâu muốn, thiệt lòng, không muốn
tại vì đời bày dại vẽ khôn
ở một nơi suốt đời vay mượn
có còn gì trả lại cho tôi !
và tôi còn gì để cho tôi ?
cả tới lúc xuôi tay nhắm mắt
thân xác cũng trở thành tro bụi
rải xuống đời cây cỏ thêm xanh !...
Trần Huy Sao