chỉ còn thơ ở lại
Tặng Vi Vi Võ Hùng Kiệt
chỉ còn Thơ, ở lại, với Đời
vuốt mắt ta đi, đừng thèm ái ngại
những ngón tay, vuốt, nhẹ nhàng êm ái
lòng bao dung thầm nói : Ngủ yên...
ngủ chốn dương gian vẫn có ưu phiền
vẫn mộng mị dễ giựt mình thức giấc
vẫn có so đo nỗi còn nỗi mất
những sân si mang mầm bệnh trầm kha
thời gian rồi cũng lần lựa đi qua
đời người nữa ! Cũng xa đi, mất dấu
cuộc trăm năm cũng tới ngày khánh tận
đời có gì ngoài hai chữ Phù Vân !
ta đi quá nửa đời người còn, mất
chẳng có gì ngoài vốn liếng Thơ, Văn
những bài Thơ phóng khoáng đến lạc vần
nhưng vẫn cứ giữ ý lòng chân thật
ai mà nỡ để hồn thơ bẩn chật
mất gì đâu chút hào phóng tiêu pha !
mai mốt đây chỉ còn Thơ ở lại
để thời gian đong-đếm-cân-đo
tầm cỡ bao nhiêu chỉ là chuyện nhỏ
có gì đâu mà nghĩ ngợi điên đầu
đời hữu hạn ! Nhớ giùm cho : Hữu Hạn
mỗi ngày qua là mỗi dấu chấm than !
huống hồ chi trong cảnh đời nhiễu loạn
có bạn hiền tâm đắc chuyện Thơ, Văn
có Nàng Thơ chia nửa cuộc phong trần
thấy Hạnh Phúc lấn phần hơn Đau Khổ
sông núi ngàn năm vẫn còn nguyên đó
chỉ con người, sớm muộn, cũng than tro
nên phải cảm ân một lần hội ngộ
gặp lại nhau nơi cuối-đất-cùng-trời...
Trần Huy Sao