tự khúc 2
Đi đâu rồi lặng lẽ những dòng tôi
Ôm con gió ngã nghiêng cười với nắng
Chiều đem sương ráng chiều chìm lẳng lặng
Thơ tôi đâu ?? bàn chân dẫm sương mù
Bàn chân nào dẫm nát những dòng đau
Chờ nắng lại ấm cõi lòng nghe nắng
Đêm lại dài hơi những thở than lẳng nhẳng
Ráng đỏ tôi trôi đi cõi nào rồi
Ráng đỏ mù mờ một nỗi nhớ xa xôi
Tuyết rơi trắng chôn sâu bầy lá cũ
Tôi quay lại một thoáng buồn ủ rủ
Cho dòng thơ thắm một chút hương tình
Buồn cười không lời với chữ chông chênh
Không đủ ý nên thơ buồn như cát
Ngồi bó gối chiều nao nghe nắng hát
Bãi bờ tôi hoang vắng đến tê người
Có một lần tôi gặp lại riêng tôi
Biển bờ xanh cánh rừng kiên hải
Tranh em vẽ xanh ngút ngàn xa ngái
Tặng cho tôi mang nỗi nhớ thật gần
Em làm gì cho tôi bâng khuâng
Màu xanh em trãi đầy trang nhật ký
Chưa dám nhận bao nhiêu là tình ý
Dòng đời trôi bao ràng buộc trói tim người
Những bức tranh ngày nào có một chút tôi
Dòng thơ cũ còn có tôi trong đó
Chiều mơn man nắng nồng trong cơn gió
Chờ em pha màu xanh mạ trên đồng
Những cánh rừng và những triền sông
Những cánh đồng và những triền sông
Có tôi ,EM và một trời kỷ niệm
Có tôi , EM gió đồng hay gió biển
Hoà vào nhau rin rít dưới nắng chiều
Làm sao nói những lời yêu
Làm gì kể lại những chiều bên nhau
Một thoáng thời gian qua mau
Màu xanh năm cũ nát nhàu tim tôi
VD