cô nương
Gởi D.H
Những khi em đứng đi ngồi
ông trời ngó xuống tôi thời ngước lên
có hôm giả bộ tình quên
trời buồn đi mất tôi thêm nhớ người
Em thời tôi của hai nơi
một chân trên núi chân vui mây trời
em ngày mai đến đi rồi
biết đâu đời vẫn bồi hồi tiếng kêu
Cô nương một thuở sớm chiều
đời quanh mắt ngó tôi đìu hiu trông
8 tháng 2, 03