chắc yêu
(Nhân đọc bài thơ “Thoáng” của anh Nguyên Trường)
Ngày xưa mưa nắng chung đôi
Bây giờ mưa nắng mình tôi một mình
Tại em cắc cớ làm thinh
Tại tôi để nước vô tình trôi đi
Tại em kiêu quá làm chi
Nỡ nào xé bỏ, còn gì thơ tôi!
Xuân sang quạnh quẽ tôi ngồi
Bên kia có kẻ muốn rời bến xưa
Tôi nhìn thấy bóng đò đưa
Thấy áo em nắng, thấy mưa trong lòng
Thấy đường xa lắc mênh mông
Thuyền em tách bến sang sông mất rồi
Bờ sông tắt nắng còn tôi
Ngồi ngêu ngao hát giữa đôi bến bờ
“Trao cho em một đờI thơ
Một đam mê, một dạI khờ, một tôi” (*)
Ngày xưa.. đã rất xưa rồi
Chợt trông thấy thiếu phụ ngồi ru con
Mới hay biển cạn, đá mòn
Trong tôi nỗi nhớ mãi còn dấu em.
Tôi cô độc giữa lòng đêm
Khi buồn, khi nhớ, khi quên, khi cười
Nắng mưa là bệnh của trời
Chắc yêu, tôi mới cả đời tương tư!
03/2001
(*) Ca khúc “Một dại khờ, một tôi” của nhạc sĩ Phú Quang, phổ thơ Nguyễn Trọng Tạo