ngày cơm áo khó
Tác giả:
Nguyễn Văn Sanh
Trở lại những ngày cơm áo khó. Chuyện làm ăn như trăng khuyết trăng tròn. Em gầy nhép theo từng phiên chợ ế. Anh rất buồn nhưng biết sao hơn! Mùa thu đến mây quên chừa bóng nguệt. Chuyện yêu thương vơi hết mặn nồng. Em...
|
không đề
Tác giả:
Nguyễn Văn Sanh
Ta có ngàn đêm ngủ chẳng yên. Thơ: không nghĩa lý; rượu: không tiền. Tóc xanh phủ rối hồn du tử. Tay trắng cam vùi mộng Trích Tiên. Lắm lúc về tìm trên phố nhỏ. Đôi khi gặp lại dưới trăng phiền. Con thuyền hồi khứ về mô...
|
mưa ngâu
Tác giả:
Nguyễn Văn Sanh
Em đi hôm ấy trời mưa, hạt dày bối rối, hạt thưa dùng dằng. Ngây thơ anh bảo em rằng, mùa yhu mưa lạnh không bằng mùa đông. Trời mưa sao má em hồng, mưa chưa thấm ướt sao lòng ta run. Rồi như trời sợ em buồn, trời đan...
|
lối rẽ
Tác giả:
Nguyễn Văn Sanh
Chưa tròn đi hoang, về đây rũ bụi. Nữa cuộc vàng son, đã về lầm lũi. Sông dài ta nhũi, từng cọng rong vàng. Bón vào lòng đất, cho dài bình an. Đata khô ta xới, tưới lệ hai hàng. Cho mầm nảy nở, cho ngào hương...
|
gót chân linh cảm
Tác giả:
Nguyễn Văn Sanh
Xin về thắp lại mộ xưa, sáng lên ngọn sáp cho vừa trăm năm. Duyên ta em khép mộ nằm, ôm tình muôn thuở bằng trăm lời thề. Ta về gom cả trời quê, xây trên đỉnh lạnh tòa mê cung sầu. Gót hài em chuyển về đâu, xiêm y...
|
mây mùa thu
Tác giả:
Nguyễn Văn Sanh
Mùa thu mây trắng không bay, chỉ trôi nhè nhẹ như ngày tháng trôi. Tôi hay ra trước sân ngồi, nhìn mây nhớ tới một người rất xa. Mùa thu nên con ve già, nên cành phượng cũng hết mùa trổ bông. Tôi thường ra ngõ...
|
hiếu
Tác giả:
Nguyễn Văn Sanh
Vì con... bỏ mẹ cha già,
Con ra trường... bất hiếu là đương nhiên.
Ở đời đừng quá bon chen,
Quên đi bổn phận trước tiên của mình
|
sông quê
Tác giả:
Nguyễn Văn Sanh
Về nhà mà chẳng ra sông,
Bến xưa bờ cũ giờ không buộc thuyền.
Sông về xa khuất vô biên,
Mỗi người mỗi một cõi riêng còn gì?
|
...
Tác giả:
Nguyễn Văn Sanh
Đình chùa miếu nạo phá bằng không
Ông bà xem thường như con lớn
Cha mẹ xem như khúc gỗ thông.
|
nếu
Tác giả:
Nguyễn Văn Sanh
Nếu mai duyên nợ không thành
Anh lên núi thẳm cắt tranh đem về
Cất nhà nho nhỏ ven đê
Để em đi chợ xa về ghé chơi
Đời anh khổ lắm em ơi
Yêu em đến thế mà trời không thương.
|