... Tác giả: Nguyễn Văn Sanh
Đình chùa miếu nạo phá bằng không
Ông bà xem thường như con lớn
Cha mẹ xem như khúc gỗ thông.
|
duyên Tác giả: Nguyễn Văn Sanh
Cát vùi trong cát dấu chân,
Người vùi năm tháng phù vân vào người.
Bàn tay che nữa nụ cười,
Nữa còn lại để cho đời ngã nghiên.
|
gót chân linh cảm Tác giả: Nguyễn Văn Sanh
Xin về thắp lại mộ xưa, sáng lên ngọn sáp cho vừa trăm năm. Duyên ta em khép mộ nằm, ôm tình muôn thuở bằng trăm lời thề. Ta về gom cả trời quê, xây trên đỉnh lạnh tòa mê cung sầu. Gót hài em chuyển về đâu, xiêm y...
|
hạ nhớ Tác giả: Nguyễn Văn Sanh
Chân lưu luyến rời xa vùng kỷ niệm, khung hạ buồn nhả từng sợi mây hoang. Ta về đây dương reo đồi cát mịn, mây nhuộm ta dương, khói biển mơ màng. Giữa rừng núi hay đồng hoang ánh nắng, tuổi học trò còn êm ả trong...
|
hiếu Tác giả: Nguyễn Văn Sanh
Vì con... bỏ mẹ cha già,
Con ra trường... bất hiếu là đương nhiên.
Ở đời đừng quá bon chen,
Quên đi bổn phận trước tiên của mình
|
không đề Tác giả: Nguyễn Văn Sanh
Ta có ngàn đêm ngủ chẳng yên. Thơ: không nghĩa lý; rượu: không tiền. Tóc xanh phủ rối hồn du tử. Tay trắng cam vùi mộng Trích Tiên. Lắm lúc về tìm trên phố nhỏ. Đôi khi gặp lại dưới trăng phiền. Con thuyền hồi khứ về mô...
|
lối rẽ Tác giả: Nguyễn Văn Sanh
Chưa tròn đi hoang, về đây rũ bụi. Nữa cuộc vàng son, đã về lầm lũi. Sông dài ta nhũi, từng cọng rong vàng. Bón vào lòng đất, cho dài bình an. Đata khô ta xới, tưới lệ hai hàng. Cho mầm nảy nở, cho ngào hương...
|
lời xin lỗi của mây Tác giả: Nguyễn Văn Sanh
Anh có một sân ga ngồi ngóng đợi, một bến đò ra đứng ngó sông sâu. Một đường đi qua muôn vạn nhịp cầu, một chân trời mây buồn giăng lớp lớp. Xin đừng trách chi mây làm tan hợp, bồng bột trôi cho loang lỗ ánh...
|
mắt xưa Tác giả: Nguyễn Văn Sanh
1. Mắt em vừa tròn xuân. Khung trời trong xanh ngắt. Ta nghe lòng bâng khuâng. Khi nhìn trong ánh mắt. 2. Mình gặp nhau từ đó. Đôi mắt đen huyền. Ta thấy lòng bờ ngờ. Và xin kết tơ duyên. 3. Mắt tình ngấn lệ đầy...
|
mây mùa thu Tác giả: Nguyễn Văn Sanh
Mùa thu mây trắng không bay, chỉ trôi nhè nhẹ như ngày tháng trôi. Tôi hay ra trước sân ngồi, nhìn mây nhớ tới một người rất xa. Mùa thu nên con ve già, nên cành phượng cũng hết mùa trổ bông. Tôi thường ra ngõ...
|