dường như ngày vẫn xám và buồn tênh
tách cafe đã nguội
nhắp uể oải nhạt môi
lửa đêm qua đã lụi
sáng nay mây xám trời
trong cô quạnh, buồn rơi giọt nhớ
giữa trầm tư ngờ ngợ đỗ quyên
không che được nét ưu phiền
làm sao giấu nỗi niều riêng
(sóng ngầm!)
sáng nay phố núi phù vân
trần mây phà xuống thật gần
(chấn tim!)