đời đáng chán
Người đời thử ngẫm mà hay
Trăm năm là ngắn, một ngày dài ghê!
Còn ai ai tỉnh, ai mê,
Những ai thiên cổ đi về những đâu?
Đời đáng chán hay không đáng chán?
Cất chén quỳnh riêng hỏi bạn tri âm
Giá khuynh thành nhất tiếu thiên kim (*)
Mắt xanh trắng đổi nhầm bao khách tục
Giang hà nhật dạ giai nhân trọc
Thiên địa lô trung thực hữu tình (**)
Đón đưa ai gió lá chim cành,
Ấy nhân thế phù sinh là thế thế
Khách phù thế chưa dứt câu phù thế
Người phong lưu càng đượm vẻ phong lưu.
Bức khăn hồng nâng đỡ hạt châu
Chuyện kim cổ một vài câu phải trái.
Châu Nam Hải, thuyền chìm sông Thuý Ái (***)
Sóng Tiền Đường, cỏ áy bến Ô Giang (****)
Ngẫm nghìn xưa: ai tài hoa, ai tiết liệt, ai đài trang,
Cùng một giấc mơ màng trong vũ trụ.
Đời đáng chán biết thôi là đủ
Sự chán đời xin nhủ lại tri âm
Nên chăng kẻo nghĩ lại lầm.
1922
(*) Một cười đáng giá ngàn vàng.
(**) Sông nước ngày một xuống kém nên người đời đều dơ đục. Trong lò tạo hoá, ai có tình?
(***) Châu Nam Hải: nơi Mỵ Châu bị cha giết.
Thuý Ái: nơi Ngô Cảnh Hoàn chết trận và vợ là Phan Thị Thuấn trẫm mình theo chồng.
(****) Sóng Tiền Đường: nơi nàng Tây Thi bị Việt Vương Câu Tiễn dìm chết sau khi thắng Ngô Phù Sai.
Bến Ô Giang: nơi Ngu Cơ, vợ vua Hạng Võ tự tử.