lá rụng xa cội
Muốn về quê quán quá xa
Trễ chiêm bao ấy đời ta tiếc hoài
Còn chi cuộc bể dâu này
Mùa thu gió trẩy lá đầy công viên
Tưởng rằng kỷ niệm ngủ yên
Hương thu đánh thức niềm riêng trở vàng
Gục đầu lá khóc trái ngang
Mỗi lần thu đến tim mang mang sầu
Gió se se lạnh từ đâu
Thổi qua trống vắng lệ thâu canh tàn
Ngồi ôm oan trái ngổn ngang
Thu ơi xin khóc lỡ làng tình ta
Tuổi xuân chưa kịp ra hoa
Nghe từ lòng đất xót xa tủi hờn
Một đời vỗ giấc cô đơn
Còn em hồn gió về hôn môi buồn.