ngàn thu phố lạ
(Tự Tình VIII)
Như ngọn gió em tình cờ bay đến
mắt đuôi thuyền sâu lắng nỗi buồn xưa
anh lạc bước giữa ngàn thu phố lạ
thoáng nhìn em tim rộn rã giao mùa
Đôi mắt ấy biết làm sao quên được
anh vẫn tìm vô vọng tháng năm qua
em sóng sánh như giòng sông nước biếc
anh ngẩn ngơ theo giọt nắng vui đùa
Như ngọn gió em tình cờ bay đến
giòng tóc nâu ngôi chẻ lệch đôi bờ
môi chúm chím nụ cười khoe răng khểnh
anh đã yêu không biết tự bao giờ
Như thế đó em loài hoa bất tử
anh yêu em thao thức cả chỗ nằm
hương xuân ngát đêm vang lời tình tự
xa một lần để nhớ mãi trăm năm
Phạm Ngọc
07122000