giọt đắng
Ngày xưa trời ở trên trời
Ngày xưa em ở bên ngoài cõi tiên
Bỗng nhiên trời nổi cơn điên
Ðày em xuống chỗ trái tim tôi ngồi
Từ khi ngày ấy ... Hỡi ôi !
Em thành giọt đắng ngủ vùi trăm năm
Khi không tôi bị trời hành
Mỗi ngày nhớ riết người dưng thành ghiền
Nắng chiều xô bóng mây nghiêng
Rớt thành từng sợi tơ mềm trói nhau
Hồn tôi cuối ngọn gió lau
Còn dành một chỗ gối đầu chờ em
Ngày xưa em ở cõi tiên
Bây giờ trú ngụ tại miền mộng du
Tôi đâu nằm võng bao giờ
Mà hồn xây xẩm chao đưa một đời ?
Trách tôi hay trách ông trờỉ
Tiếng yêu ngậm họng đắng lời thốt ra
Em se sợi chỉ ngân hà
Cột tôi vương vấn để mà vấn vương
Tháng 2/2003