Đời ta một mảnh, một mảnh buồn. Khuôn mặt ai oán đầy tang thương. Cụp mắt xuống nghĩ :đời dài lắm. Thê lương bao phủ chốn oan trần. Cớ sao người nỡ để ta đau. Thương tâm liệt phế ta ngồi đó. Đôi mắt vẫn không thể...
Nhìn phía xa trời đêm tĩnh mịch. Mãi đau lòng cứ mãi bi thương. Có ai thay ta mà uất ức. Đời này vốn dĩ là tro tàn. Đôi mắt người như ma như quỉ. Xoáy chặt lấy trái tim của ta. Người không tiếc lời mà nhục ta. Cớ sao...
Bốn năm chờ đợi,bốn năm thương Chắc là đơn phương cũng mệt rồi Muốn đi để đời thôi nghiệt ngã Trở về bình yên đã quá xa