khúc tương tư
Anh mài bén khúc ru xưa
Bổ làm hai trái buồn vừa chín cây
Bày lên chiếc dĩa thở dài
Thắp dư âm gọi bóng người trăm năm
Rót anh đầy cốc trăng rằm
Uống chung em cạn nỗi niềm này thôi
Ngậm đau vành cốc bồi hồi
Thấy trăng đè dấu son môi thưở nào
Vói tay gắp miếng nghẹn ngào
Uống cùng ngụm nhớ say nhào con tim
Anh ngồi chồm hổm dưới trăng
Một mình một bóng buồn lăng quăng buồn
Dùng dằng trời đất vô thường
Hồn anh ốm yếu bệnh tương tư rồi
Đêm nay nhớ lắm môi người
Một lần chạm phải một đời ung thư
Quan Dương