ngập ngừng
(Hoạ “Ngập Ngừng” - Mạc Phương Đình)
Tỉnh giấc phiêu du còn vướng lại
thời gian biến đổi vết tình si
ướp hương kỷ niệm đầy hoa cải
ngơ ngác vườn xuân buổi dậy thì
Thoáng nhớ gót hồng êm lối cũ
ngang sông vệt nắng rụng hoang chiều
trăng mơ chìm dưới ngàn tinh tú
xóm nhỏ lạnh đầy bóng tịch liêu
Lời ngỏ ngập ngừng xưa chẳng nói
đành ôm kỷ niệm buổi chia xa
sầu ngân sông lạnh đàn buông phím
đỏ mắt hoài trông ánh xế tà
Một thoáng ngập ngừng duyên đã lỡ
cây đa bến cũ có ai về?
một mai qua chốn ngày xưa ấy
có nhớ hương đồng giữa lối quê?
Bèo nở đoá xuân trên nước cũ
phân vân neo-dạt một dòng trôi
cảnh xưa biến đổi thành quen-lạ
tiếc nuối làm chi chẳng thể hồi.
Tương tư
(Cảm tác “Mộng tưởng II” - Mạc Phương Đình)
Yêu dấu mười năm vùi cố quận
phấn hương phai nhạt tuổi hoa niên
vẫn nghe vườn lạ xuân tình ngát
áo trắng ngày xưa má lúm tiền
Trăng vẫy hồng hoang đêm trở gió
thuyền xa sóng vỗ cánh buồm nghiêng
nâng ly đối ẩm triền miên nhớ
huyễn mộng người ơi suối tóc huyền
Cứ ngỡ đèn xưa còn hắt bóng
phương xa vó ngựa sẽ quay về
nào hay đại mạc sầu giăng mắc
quẩn chốn cô liêu lạc bến mê
Thả hết hoa đăng xuôi dĩ vãng
quán sầu cô độc phím đàn treo
vẳng nghe dế hát lời tình tự
ngẫm kiếp ba sinh có bọt bèo?
Cát bụi rồi đây che huyễn mộng?
thời gian hoá thạch vết tình si?
ai hay tâm thức đêm hằng sáng
nhức nhối người ơi khúc biệt ly!