một mình
Tác giả:
HUỲNH TẤN TÀI
Thuốc đã tàn...
Cafe đã can....
Ngày sắp qua...
Giờ còn lại mình ta!
TẤN TÀI
|
mỗi khi buồn anh lại nhớ về em
Tác giả:
HUỲNH TẤN TÀI
Mỗi khi buồn anh lại nhớ về em. Niềm an ủi động viên là duy nhất. Em có biết không? tình anh rất thật. Chỉ mình em là chia sẻ được thôi. Nhưng đến nay thì em đã xa rồi. Còn ai nữa bên anh mà tâm sự? Em nơi ấy có khi nào...
|
mùa hè
Tác giả:
HUỲNH TẤN TÀI
Một mùa thi đi qua. Để lại bao kỷ niệm. Thì mùa hè lại đến. Kỷ niệm nhớ thêm nhiều. Trên cành hoa phượng nở. Trong lòng thấy vấn vươn. Sân trường đầy xác phượng. Giờ xa nhau đến rồi! Ba tháng hè lặng lẽ. Âm thầm nỗi nhớ...
|
một thời kỷ niệm
Tác giả:
HUỲNH TẤN TÀI
Ngoài sân phượng đã nở rồi
Tôi nhìn phượng rụng bồi hồi nhứ thương
Khi xưa hai đứa chung trường
Bây giờ mỗi đứa một phương cách vời.
Tấn Tài
|
không thể thiếu em
Tác giả:
HUỲNH TẤN TÀI
Mất em rồi anh biết sống sao đây? Khi bên anh là những người xa la. Cuộc đời này biết bao điều dối trá. Ai cùng anh chia sẻ ngọt bùi. Sống sao đây khi đã mất em rổi ? Anh cô độc, bơ vơ, buồn da diết! Trong sâu thẳm có...
|
nhớ cần thơ 2
Tác giả:
HUỲNH TẤN TÀI
NHỚ CẦN THƠ 2. Trở lại nơi đây Đất Cần Thơ. Mười mấy năm qua, Đất vẫn chờ. Cảnh cũ còn đây, người đâu mất? Đâu rồi một thuở mộng và mơ? Nhớ lắm người ơi, nhớ Cần Thơ! Đại lộ còn đây, hàng cây đó. Ghế đá và đây Bến...
|
trả nợ
Tác giả:
HUỲNH TẤN TÀI
Tôi đến trần gian trả nợ đời. Trả hoài, trả mãi, trả không thôi. Trả cho ngày hết và đêm tận. Trả hết thời gian, một kiếp người. Tôi đến trần gian trả nợ đời. Ưu sầu, phiền não, lắm buồn vui. Bon chen, danh lợi, tình vay...
|
thứ bảy chiều mưa
Tác giả:
HUỲNH TẤN TÀI
Thứ bảy chiều mưa buồn thật buồn
Mà lòng cứ ngỡ lệ đang tuôn
Một mình trong quán cafe cũ
Chạnh lòng ta lại nhớ em luôn!
Tấn Tài
|
đời tiếp thị 3
Tác giả:
HUỲNH TẤN TÀI
Tiếp thị là nghề chẳng dễ đâu. Làm như thân phận kẻ làm dâu. Hầu hạ trăm người vô số ý. Hài lòng người nọ, kẻ kia sầu. Hả dạ ông này, bà kia giận. Thỏa mãn nhiều người có được đâu. Đến khi gặp chuyện, bao người...
|
ly cafe thứ bảy
Tác giả:
HUỲNH TẤN TÀI
Ly cafe thứ bảy. Cuối tuần thật rồi sao? Một mình ta với bạn. Nơi quán cũ hôm nào. Giọt cafe thật đắng. Đọng lại trên bờ môi. Một chiếc bàn trống vắng. Một góc đời buồn vui. Một khoảng trời sắp lặng. Vừa vụt trôi mất...
|