vịnh cây tre
Tác giả:
Văn Đức
Đời khen nó thẳng, thẳng chi nào. Gió đổi phương là ngọn sẽ chao. Rỗng ruột thân dài da tái mét. Không gan áo cộc rễ phun trào. Đem trồng chỉ sợ làm chai đất. Cất giữ e rằng khiến bẩn ao. Hoá...
|
về đi em
Tác giả:
Văn Đức
Từ ngày người bỏ làng quê. Bỏ con đường vắng lối về quạnh hiu. Bỏ quên tình nhỏ xóm nghèo. Bỏ hương luá ngát bước theo tiếng đời. Còn đâu dáng nhỏ em tôi. Tóc mùi hoa bưởi môi cười hoa sen. Còn...
|
vịnh dây tơ hồng
Tác giả:
Văn Đức
Thân tầm gửi ấy gọi là tơ. Sắc rũ vàng đan rối tựa vò. Chữ nợ đem trùm nơi giậu thấp. Câu tình quẳng tạm chỗ rào xơ. Buồn tay nguyệt lão thờ ơ bẻ. Cản mắt trời già ngán ngẩm vơ. Bữa một ngày hai đà chán chửa. Hồng chi, bám...
|
vấn vương
Tác giả:
Văn Đức
Vì cô chửa muốn có chồng. Nên thương cải ngọt vươn ngồng trổ hoa. Thu đã hết, đông gần qua. Kẽo cà kẽo kẹt gần xa gánh gồng. Tôi thương cô, để trong lòng. Cô thương ai, mắt cứ trông xa mờ. Con tằm kén...
|
trốn ngủ
Tác giả:
Văn Đức
Gió vén làn mây Nguyệt mỉm cười. Lòng hồ ánh bạc chứa sao rơi. Hoa cài kẽ lá không người hẹn. Rượu rót trong ly chẳng khách mời. Bút mực hờn thơ mòn chữ viết. Bàn cờ rối cuộc bí quân chơi. Mình ta trốn ngủ cùng đêm...
|
ta khờ
Tác giả:
Văn Đức
Ta khờ, thế sự khối người điên. Giá cuộc hơn thua hỏi mấy tiền? Lợi bán ba xu mà chuốc nợ. Danh rao một cắc hẳn thêm phiền. Đời khôn giễu tớ rằng thô kệch. Tớ dại cười ai vẻ thánh hiền. Ngọc vỡ đem so đà kém ngói? Sinh...
|
thu nhớ
Tác giả:
Văn Đức
Xung quanh đây thu đang về em nhỉ. Nắng tơ vàng ươm chín những vần thơ. Người ta nói, thu là mùa thi sĩ. Mà nhớ em quay quắt đến từng giờ. Em có nghe cơn mưa chiều phơn phớt. Đến thật nhanh đi cũng thật vội vàng. Mưa...
|
tượng như nấm
Tác giả:
Văn Đức
Chúa là ai nhỉ, Phật là ai? Chắc cũng cao siêu, cũng lắm tài. Cửa tự người cầu mong lộc phúc. Nhà thờ kẻ nguyện ước tương lai. Xe hơi bóng lộn quan cùng tướng. Võng lọng ung dung sếp với...
|
sợi tương tư
Tác giả:
Văn Đức
Cái sợi tương tư khéo bện lòng. Quên càng nhớ tợn, ghét càng mong. Bần thần nụ ái mang không đặng. Bứt rứt câu hờn bỏ chẳng xong. Nọ gánh tơ tình, vương bậu cửa. Này dây chỉ mối, rối cô phòng. Ơi người có biết sao còn...
|