gieo và mở
thêm mười ba cánh hạc
ta gấp giữa chỗ ngồi đầy gió
đêm bên kia người có lạnh lắm không?
vòng ôm khắc khoải
ta vẫn lặng im chảy theo giòng
(những ngộ nhận cũng chỉ bởi lặng im!)
nghĩa lý gì đâu những con chữ
chỉ để làm khổ nhau
bàn tay ta chẳng thể chạm
giọt nước mắt rơi giữa khoảng môi người
ừ thôi
cúi đầu lặng lẽ
nhìn ai qua đó một lần
khép lại
để rồi ngày-tháng-mới mở ra