anh và nàng Tác giả: Lữ Dang - NHH
Ta gặp em giữa hoàng hôn tháng tám. Hai tâm hồn lạc lối bỗng thành quen. Rồi từ đó ta say nồng men rượu. Chút men tình rung động thời đôi mươi. Một chút mưa không làm vơi nỗi nhớ. Một chút giận không nhạt được tiếng...
|
bóng hồng ngang phố Tác giả: Lữ Dang - NHH
Trời trở gió mưa đi ngang phố
Vẫn trông hoài bóng hồng trong mưa
Rồi vẫn thế qua bao nhiêu tháng
Biết tìm đâu mối lương duyên này
|
chiều mùa đông Tác giả: Lữ Dang - NHH
Khung cửa sổ chiều đông lạnh buốt
Hai ta ngồi run run nhịp yêu thương
Thôi thì mình đừng nói chuyện trăm năm
Nắm tay nhau mình qua ngày êm ả.
|
đàn đứt dây tơ hồng Tác giả: Lữ Dang - NHH
Đêm thu trăng rọi bên thềm
Một mình một nỗi suy tư năm nào
Tri âm đứt dây tơ hồng
Đàn còn bốn nốt sao ngân tiếng lòng
|
đêm trở gió Tác giả: Lữ Dang - NHH
Cứ mỗi lần trở gió. Là nhớ nhớ thật nhiều. Tương tư bao nhiêu tối. Suy tư bao nhiêu ngày. Cứ mỗi lần trở gió. Tim ê buốt muộn phiền. Chẳng ngại người lẻ bóng. Chẳng màn đêm khuya sầu. Trời ơi đừng trở gió. Để em bớt lạnh...
|
đời Tác giả: Lữ Dang - NHH
Khi lên voi
Voi cao
Ta chẳng sờ mặt trời
Khi xuống chó
Chó thấp
Ta sờ vào mặt đất
Đời nguời ta lên voi xuống chó
Còn đời mình lên chó xuống chi
Một nốt thăng cho đời nó đã
Rồi nốt giáng biết đã là gì
|
đôi bạn Tác giả: Lữ Dang - NHH
Lơ phơ cành tre trong đêm vắng. Gió cuốn lao xao hắt hiu buồn. Đôi nhánh hàng xanh loáng thoáng bóng. Vầng trăng rực sáng hết cõi lòng. Ánh trăng soi rõ đôi bạn hiền. Tâm sự giờ đây giải hết lòng. Tháng ngày an vui chợt...
|
em - nàng nứt nẻ hoang Tác giả: Lữ Dang - NHH
Hỡi nàng nứt nẻ xinh xinh
Một đồng mua lấy mà xây mộng vàng
Ai chọn hoa cúc hoa đào
Tôi đây nứt nẻ mà xây tình nồng
|
em chờ anh Tác giả: Lữ Dang - NHH
Anh yêu ơi, sao anh khô khan vậy. Suốt ngày dài cứ làm việc không thôi. Bỏ mặc em một mình bên bếp núc. Góc nhà nhỏ, giấy bút viết nên vần. Ở ngoài kia, bao nhiêu người theo đuổi. Sao em lại ở bên đây hỡi chàng. Chẳng...
|
giận - thương Tác giả: Lữ Dang - NHH
Giận một nỗi thân hoài trong nổi nhớ
Thương một nỗi mình hoài vẫn bơ vơ
Đời là thế sao ta hoài trách phận
Thôi nghĩ gì cứ thế làm tới đi
|