Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (15). ĐỪNG CÓ BUỒN ANH. Em ơi! đừng có buồn anh! Để cho khoé mắt long lanh nỗi sầu. Cuộc đời lắm cảnh bể dâu. Tình sâu, nghĩa nặng do câu vững bền. Tơ duyên định phận do trên...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (16). CHỚ TRÁCH. Trong cõi vô thường chớ trách ai. Nẻo vui chốn giận hãy còn dài. Mở hồn thông thoáng cho mơ mộng. Để chút tình thơ chẳng nhạt phai. Thi Hoàng. EM...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (17). Ừ THÔI. Bao lần ta ước gặp nhau. Sẻ chia tâm sự trao câu ân tình. Thấu tường những nỗi ba sinh. Để quên đi chút gập ghềnh tháng năm. Nhưng ai lặng lẽ âm thầm. Chối từ...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (18). CHỈ MỘT. Một lời an dạ ấm lòng. Một câu mà mãi ngóng trông đợi chờ. Có mình ta bớt bơ vơ. Bên ta mình chẳng hững hờ ai ơi. Một lần ao ước thảnh thơi. Một đời khao khát...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (19). TIM ƠI ĐỪNG CHÁY. Tim ơi đừng "cháy" để ai buồn. Hai tiếng "Ừ thôi" đã trót buông. Lặng lẽ thu về và giấu kĩ. Hãy lau nước mắt đừng cho tuôn. Vô tình nên nói chữ "ừ thôi"...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (20). MỘT NGÀN NĂM. Một ngàn năm trước biết nhau. Để rồi đến một ngàn sau vẫn chờ. Xa một chút thấy bơ vơ. Xa thêm chút nữa ngẩn ngơ cả đời. Đừng quên đấy nhé người ơi. Dẫu...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (21). HAI MÌNH LÀ MỘT HỒN THƠ. Hai mình là một hồn thơ. Nhớ rồi ta nhớ để chờ đợi nhau. Kể từ nay tới mai sau. Nguyện cùng ý hợp tâm đầu hai ta. Cho tình thơ mãi thiết tha...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (22). CHUYỆN CỦA TA MÌNH. Anh bỗng lạc vào trang thơ bỏ ngỏ. Bỗng nhận ra mình như đã thân quen. Rồi thao thức như gặp người tri kỉ. Bỗng thấy mình lại nhung nhớ từng đêm. Anh...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (23). NHƯ LÀ ANH ĐÓ. Chẳng lung linh chẳng ảo huyền. Chỉ là một chút cái duyên mặn mòi. Mang hương vị của đất trời. Mang tình yêu của con người mê say. Gửi vào hơi ấm đôi tay...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (24). DUYÊN. Bổng dưng sao lại phải miên man. Thức thức thao thao với xốn xang. Nơi ấy ai kia buồn khổ bệnh. Chuỗi ngày khắc khoải với gian nan! Sao lại lạ lùng như thế nhỉ?...