Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (4). TƯƠNG TƯ. Dại khờ đã trót yêu thơ. Đắm mê ngàn vạn vu vơ ở đời. Dấn thân vào với cuộc chơi. Mặc ai chê trách đầy vơi nỗi niềm. Như là một kiếp tiền duyên. Ngẩn ngơ ngay...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (34). VỢ BỆNH. Hớn hở về đến nhà. Sao cảm thấy như là lạ. Tiếng yêu quen thuộc đâu rồi? Thoáng chơi vơi! Nhìn cửa nẻo im lìm đóng kín. Gọi hoài không thấy vợ ơi! Vòng ra sau...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (35). HƯỚNG VỌNG. Hôm nay nỗi nhớ đong đưa. Hỡi hồn tri kỷ canh khuya của lòng. Thương thương canh cánh một dòng. Hai 'Sơn" một mối tâm đồng vấn vương. Trời Nam hướng vọng Bắc...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (36). CHUYỆN TÌNH VẠN KỶ. Sơn ca cất tiếng líu lo. Vui mừng tung cánh tự do vẫy vùng. Đem bao nhiêu nỗi nhớ nhung. Gửi về trong nớ tiếng lòng tri âm. Đã nguyền hai chữ đồng tâm...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (37). CHO EM SỐNG LẠI. Hãy khóc đi em để bớt sầu. Nỗi buồn cô phụ chuỗi canh thâu. Trăng sương ánh nhạt trời hiu hắt. Hoa lá hương tàn nắng hạn sâu. Lờ lững lam trôi bầu lắng hạ...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (38). KHÓC HOÀNG HÔN. Thời gian đánh mất ngày xuân mộng. Để tủi đêm nay giá lạnh đông. Đường tối ngập tràn canh vắng lặng. Hồn đen tan nát chuỗi chênh chông. Đời ai hoa nở hương...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (39). GẶP GỠ DƯỚI HOÀNG HÔN. Khúc khuỷu đường chiều chân bước tới. Nhẹ nhàng thắm thiết hỏi nàng ơi! Phải chăng bên ấy buồn u uẩn? Mà bóng âm thầm nhỏ giọt rơi! Sao phải lệ...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (40). HÃY TỎ LÒNG. Bình minh thắp sáng nỗi chờ mong. Quên hết tủi hờn ngày giá đông. Xuân đến lộc xanh chồi thắm biếc. Hạ về hoa đỏ trái thơm hồng. Thi nhân dạo bước tâm thanh...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (41). GẶP GỠ. Chiều mơ gặp gỡ bến mơ. Hồn ai hết cảnh bơ vơ một mình. Toả lan con sóng màu xanh. Tình thơ đã thấu hồn anh hồn nàng. Nhịp đời mở rộng thênh thang. Đón đưa cùng...
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (42). LÀM SAO. Gió lay nửa mảnh hồn tình. Mới hay nỗi nhớ, thương "mình" biết bao! Đêm qua rớt mộng canh sâu. Để vầng trăng lặn một màu vấn vương. Để ai buồn bã đêm trường!...