nửa giấc mơ
Đôi tình nhân lẫn trong sương không có thật
Thiên đường vắng sao.
May có ly trà cỏ ngọt
Mới nhận ra Đà Lạt và em.
Mỏng tang sợi dương cầm
Cơn mưa chiều chưa dứt?
Xin nối tràn ngày mai!
Sáng choàng dậy mặt trời đã vội
Sương hôm qua hay nửa giấc mơ
Nhè nhẹ vén mây
tuột băng về phố
Người rất quen nhưng chẳng kịp chào.
Đà Lạt 1998