dẫu vườn xưa có thành hoang phế
Giàn dưa leo vẫn còn xanh lá
Hay úa vàng vì quá khổ đau
Đêm ở đây thương ngày ở đó
Gió nơi này tưởng gió hàng cau
Nắng tháng hai ươm vàng trước ngõ
Trời không dưng cũng rất u hoài
Em kham khổ một thời con gái
Ôi khúc sông nào đã rẽ hai
Ruộng cũ còn thơm mùi lúa mới
Hay vì buồn lúa cũng phai hương
Chiều mưa dột mẹ ngồi không nói
Con đốt đèn thấy mắt vương vương
Nén đau thương gắp chùm bông bí
Ăn đi con để kịp lên đường
Dẫu vườn xưa có thành hoang phế
Cũng nên về dựng lại quê hương
.