bài thơ không tựa
      
      
      
      
        Một chiều đông, vứt bỏ đời cát bụi 
Tưởng hết rồi những tủi nhục đắng cay 
Tưởng hết rồi những sầu khổ trần ai 
Bao năm tháng, tưởng tro tàn, lửa nguội. 
Bước đường trần mấy ai ngờ may rủi 
Sợi dây sầu vướng mắc giữa đường đi 
Chiều hôm nao, dòng lệ ướm bờ mi 
Bao kẻ hẹn bỏ mình ta chờ đợi! 
Buồn não nuột không còn chi nghĩ ngợi 
Vội ra đường, lê gót bước lang thang 
Nghe gió lòng thổi lạnh buốt tâm can 
Hồn trĩu nặng, mắt nhìn xa diệu vợi. 
Ghé một nơi chẳng ai chờ, ai đợi 
Mượn rượu đào để sưởi ấm hồn ta 
Bỗng gặp người quen, Anh bước ngang qua 
Lòng vui nhộn như được quà, được kẹo 
Anh ghé vào, kể chuyện đời chồng chéo 
Chén đầy vơi, cười nghiêng ngả quên đời... 
(Bên bờ sông Seine, tiểu-gia-trang, 16 giờ 05, chiều hè 04-07-2002)