hương ruộng tình đồng
Ờ cũng lạ sao mình hay vớ vẩn
Chốn văn minh thèm thấy cảnh trâu cày
Cánh đồng vàng nắng sớm buổi ban mai
Thú thôn dã vương vương mùi hương mạ
Rồi chiều nào mặt trời soi bóng ngả
Nón nghiêng nghiêng nàng khẻ bước bên chàng
Tiếng tù và nương gió giọng hò khoan
Trên đê vắng giữa ruộng ngàn ngập nước
Tình mới chớm đôi lòng tròn mộng ước
Như lúa mùa mới cấy cạnh đồng sâu
Hỏi mấy trăng đồng-đồng sẽ khoe màu
Cho rực rở yêu đương thời ngậm sữa
Bông lúa vàng trĩu hạt cơm từng bữa
Ngây ngây mùi lúa chín thoảng hương bay ...
Chốn văn minh thèm thấy cảnh trâu cày?
Ờ cũng lạ sao mình hay vớ vẩn!